Chuyện kể rằng có 2 người bạn thân cùng đi chung trên 1 con đường, và hai người đó đã cãi nhau, một người trong lúc nóng giận đã dùng tay tát người kia 1 cái, người kia ko nói gì, lẳng lặng viết 1 dòng trên cát "ngày hôm nay người bạn thân của tôi đã tát tôi 1 cái". 2 người vẫn tiếp tục đi, và lúc này chẳng may 1 người bị trượt chân ngã xuống suối, chính người bạn đã tát anh ta lúc trước lần này lại cứu mạng sống của anh ta, anh ta dc cứu sống và viết 1 dòng trên đá "ngày hôm nay người bạn thân của tôi đã cứu mạng sống của tôi". Thấy thế người bạn đi cùng anh ta ngạc nhiên hỏi : tại sao khi tôi đánh anh, anh lại ghi nó trên cát, còn khi tôi cứu anh anh lại khắc nó vào đá.Người bạn này trả lời: Khi anh đánh tôi, tôi viết nó trên cát để khi gió thổi qua sẽ mang cát đi cùng với sự tha thứ, khi anh cứu tôi, tôi khắc điều đó vào đá cũng giống như tôi ghi khắc nó vào trái tim mình vậy....Chúng ta sinh ra có 1 trái tim để yêu thương, nhưng có lúc ta vô tình không góp nhặt những yêu thương để làm hồng trái tim nhỏ bé đó, đôi khi ta lại làm ngược lại, để những hờn giận, những toan tính làm phủ mờ đi cái vẻ thuần khiết của con tim đang dc khao khát yêu thương mỗi ngày. Nhưng con người là hữu hạn, có khi ta nhận ra dc 1 chân lí thì mọi việc h đã quá xa tầm tay của ta rồi, chỉ còn lại 1 cái thở dài và giá như...Có 1 câu hỏi rất hay rằng:Tại sao con người ta hay nóng giận, và sau cơn nóng giận ta được gì, nếu ta kềm chế được ta thì sẽ ra sao?... Vì sao ta nóng giận ư? có rất nhiều lí do được đặt ra, và cái từ ta dc nghe nhiều nhất đó là vì tôi.....là sao? là vì ai cũng có 1 cái tôi riêng, và khi cái tôi đó có ai muốn làm cho nó lung lay, con người ta ra sức bảo vệ nó, bằng cách nào ư? tranh luận? nhưng mấy ai gác cái tôi của mình qua 1 bên để lắng nghe người khác, và thế là chúng ta nóng giận. 1 sự vô tình chúng ta đã bị cái tôi của chính mình làm tổn thương đến trái tim lẽ ra phải dc đong đầy yêu thương, bây h nó lại toàn sân si hờn giận.Sau cuộc tranh luận, bạn là người thắng cuộc, bạn hả hê với cái chiến thắng mà ko ai công nhận đó,... sao lại vậy nhỉ?review lại...ừ đúng rồi chỉ có ta công nhận là ta chiến thắng dc đối phương thôi chứ có ai công nhận đâu, mà sau cái hả hê chiến thắng đó là gì? là cuộc chiến đi thuần phục những tư tưởng không giống của ta và bảo với nó rằng này các cậu suy nghĩ tớ là chuẩn đấy nhé, các cậu phải nghe theo tớ đấy nhé. Những chiến thắng oanh liệt theo như bạn đã tưởng tượng rồi 1 ngày cũng vấp phải thất bại. Người xưa từng bảo rằng: "quả quýt dày có móng tay nhọn" là thế, và khi thất bại rồi ta mới hiểu dc rằng kẻ thắng cuộc trong 1 cuộc tranh luận ko một ai thừa nhận hết, và review lại tí xíu vậy là hóa ra mình đã tốn công vô ích khi thuần phục những cái tư tưởng mà mình cho là chưa dc khai hóa, vì đơn giản nó ko giống với mình, và hả hê với cái chiến thắng chỉ có mình công nhận...cuối cùng chẳng dc gì cả, tốn công vô ích hay đại loại là theo kiểu người ta bảo "vô công rỗi nghề" Ta tranh luận ta nóng giận với thất bại hay hả hê với cái chiến thắng nhưng có biết rằng cái chiến thắng đó chỉ là một con số âm mà thôi. Là số âm ư? sao vậy nhỉ?...vì bạn chiến thắng đồng nghĩa cái bạn làm tổn thương cái tôi của ngkhác, khi ngta im lặng ko có nghĩa ngđó đồng tình với bạn, họ chưa nghĩ ra lí luận để bảo vệ cái tôi của họ, họ tạm gác cái tôi của họ và nhường cho bạn sự chiến thắng, và cái sân si hờn giận mà h họ khắc vào tim mang tên bạn, thế chẳng phải số âm là gì nhỉ?...Nhìn lại hóa ra mình cũng đã từng đi chinh phục con số âm ấy nhiều lắm nhỉ, cuộc đời có những cái bất chợt nhìn lại, bỗng dưng thấy buồn cười, cười vì những cái tư tưởng mình tưởng là thâm thúy hóa ra là trẻ con quá, trẻ con ở chỗ đem nó đặt ko đúng chỗ, giống như đem 1 bài toán tích phân ra mà diễn giải với anh nông dân chân đất tay bùn, rồi bảo là anh có công nhận nó là đúng hay ko? Ừ công nhận, nhưng sau chữ công nhận đó là nhảm...đúng đó, vô cùng nhảm........Trả lời cho câu hỏi vậy nếu kềm chế dc nóng giận, bạn dc gì? câu trả lời là dc tất cả.Tất cả ư? khó tin quá, nhưng sự thật là vậy, nhìn lại...bạn kềm chế dc nóng giận bạn sẽ thoát khỏi 1 cuộc tranh luận với những lời lẽ chưa qua "uốn lưỡi 7lần", bạn kịp có những dự tính cho những bước tiếp theo bạn phải làm những gì, và đơn giản bạn và người mà bạn đã kịp loại khỏi danh sách "đối thủ" sẽ chôn cái sân si hờn giận chuẩn bị đưa vào 1 góc con tim vĩnh viễn, vậy bạn ko dc tất cả là gì....Viết hơi dài dòng tí nhưng kết luận chỉ là 1 lí thuyết đơn giản của câu chuyện : " hãy ghi tất cả những nỗi buồn trên cát, để gió cuốn đi , hãy khắc những niềm vui, những điều làm bạn hạnh phúc vào trong tim, để trái tim luôn được sưởi ấm bằng những ngọn lửa của tình thương, của niềm hạnh phúc"
Sưu Tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét